Thơ Hàn Mặc Tử - Giọng ngâm Hồng Vân 01/ Những Giọt Lệ 02/ Bến Hàn Giang 03/ Hồn Là Ai 04/ Một Miệng Trăng 05/ Bẽn Lẽn 06/ Người Ngọc 07/ Thao Thức 08/ Dấu Tích 09/ Trăng Vàng Trăng Ngọc 10/
5 Bài Thơ chúc mừng sinh nhật Bác hay nhất; Bài thơ chúc Tết của Bác năm 1969 - Bài thơ chúc Tết cuối cùng của Bác. Năm qua thắng lợi vẻ vang Năm nay tiền tuyến chắc càng thắng to Vì độc lập, vì tự do Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào Tiến lên! Chiến sĩ, đồng bào
Cdng giao tu phuang dien ndi dung sac thai bieu hien cua tinh cam tham mi trong tho, chiing tdi mong mudn gdp them nhirng tu lieu de ddc gia cd the cd them mdt each nhin, mdt each danh gia ve gia tri ndi dung va thanh tyu nghe thuat ciia bp phan tha nay trong nen tho ca Viet Nam hien dai. 2. NOI DUNG 2.1.
Từ gió, mây gió Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ… Ta trút linh hồn lúc Gió sầu vơ hạn ni (Trút linh hồn) Sau lúc vật vã, đau đớn bệnh tật, Hàn Mặc Tử tìm đến khoảng lặng bình yên tâm hồn để trầm tư, suy gẫm Những lúc giọng điệu thơ ông trở nên thiết tha, thương cảm: Ta cịn trìu mến người Vẻ đẹp xa hoa thời Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng Ôi!
dinh K TN) dê lí giåi các dcn vi ngôn ngù hiên diên trong vän bån tho trù tình trong sách giáo khoa Ngù vän I l, 12. Trên co sð lí giåi này, chúng ta së hiêu hon vê cám quan và sv lua chqn ngôn ngù Cá nhân cüa tác giá, tù dó huóng dên ý nghìa tu tuðng, chiêu sâu nhân thúc cúa tác phâm.
K3jbB. Vous êtes le Dr Mac Thien Hung ? Créez un compte gratuitement sur notre site web afin de compléter les informations qui figurent sur votre fiche. Ces informations aideront vos patients à en savoir plus sur vous les langues que vous parlez, les divers lieux où vous exercez, vos horaires de travail etc. Compléter mes informations
Sinh thời, Hàn luôn yêu một vài giai nhân có tên xác định và nói chung, điều đủ đầy độc [địa] nhất mang lại cho Hàn trong tình yêu là sự đau điếng đáo để thân-tâm mà, ngoại trừ Thượng đế, Thánh nữ đồng trinh Maria luôn có khả năng phục sinh thanh khiết, với Hàn, đó lại là cách hiện tồn sáng tạo đầu tiên. Để hình dung thơ tình của Hàn, hãy nghĩ tới thơ tình của người đương thời, như Xuân Diệu chẳng hạn. Xuân Diệu trong Thơ thơ và Gửi hương cho gió, là một kẻ đa tình không cần đến thịt da, coi tình yêu như tôn giáo, sống là yêu và ngược lại. Xuân Diệu làm cái công việc mà xưa nay ít ai làm nổi, là tuyên ngôn hóa tình yêu và các trạng thái phức tạp, sâu sắc của nó. Nhưng từ vị thế kẻ tuyên ngôn, dù khá hồn nhiên, Xuân Diệu vẫn cứ gây một áp lực “bề trên” đối với người nghe, kẻ đón nhận. Cảm giác Xuân Diệu như vị tướng ra trận, dùng hết uy lực ngôn từ gắn vào tình yêu để bắn nó thật vang xa cho thỏa thuê sức nghĩ của mình. Thơ tình Xuân Diệu tạo thành món súp chống đói, một cốc nước đá cho đã đời thèm khát. Nhưng liền kề đó, khi đã hồi tâm tĩnh trí, khi cơn sốt đã thuyên giảm để nhìn thấu cõi tình yêu, thì thơ tình Xuân Diệu dường như không đậu lại, hoặc chỉ đậu lại trên bàn tiệc sang trọng. Thơ tình Xuân Diệu không dành cho việc đọc một mình. Không để đọc một mình. Cứ phải đọc để vang, để nghe nó chảy tràn trên mặt tiếng, mặt âm. Và vì thế, ông chủ siêu thị tình yêu là Xuân Diệu thu hút khách nhiều mà khách tinh thì ít. Khách cô độc, cô đơn, khách đã đớn đau điên được trong cõi tình thì càng hiếm. Thơ tình Xuân Diệu có nguy cơ là nơi trú ngụ của những tâm hồn chưa sạch nước yêu. Thơ tình của Hàn, trong thế song sinh đồng dạng với thơ điên, thơ đau thương, lại là những trạng thái vĩnh cửu hóa chất yêu chính hiệu của mọi thời. Chất yêu đó là tinh khiết, cuồng loạn, mơ hồ, ác độc, vô thường… Hàn chống lại đau đớn thân thể bằng tình yêu đau khổ. Hàn dựng các khúc vĩ cầm rền rĩ bằng các thanh âm dương cầm sáng láng. Hàn đập vỡ trí óc tỉnh táo, mơ mộng sự bất tử tình yêu nhờ tiếng phán quyết hà khắc của số mệnh ngắn ngủi. Và cũng vì thế, các ý nghĩ, cảm xúc yêu là các đoản kiếm phá rụi sự nhạt nhẽo, cân bằng, an toàn; phá rụi sự cheo leo dùng dằng trên mức độ hiện hữu – biến mất. Nơi tình yêu có là điểm nhọn vút cao giữa sống/chết, biệt ly/lưu luyến, trút/níu… Chưa bao giờ Hàn để tình yêu trơ trọi như một thực thể tự nó. Nó chỉ là nó khi cuộc đời duy nhất của ta lựa chọn, gắn vào nó mạch sống, mạch máu, mạch hồn. Không một ngăn cản, tình yêu là hiện thực khác của những phần sống nhạy cảm nhất nhưng dễ tắc tử nhất mà con người có. Thơ tình của Hàn không dành cho nhiều người đọc. Không đọc nhiều người. Chỉ có thể đi vào thơ tình Hàn khi, thay vì muốn biết tình yêu, là những trải nghiệm tình yêu chưa hề dự báo trước. Thơ tình Hàn có cơ hội là nơi cư trú của một tâm hồn toàn tòng yêu. Hướng đến kỉ niệm 100 ngày sinh Hàn, MAT blog tuyển chọn những câu thơ này. 1/ Từ ấy anh ra đi Em gầy hơn vóc liễu Em buồn như đám mây Những đêm vầng trăng thiếu Nhớ nhung 2/Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ Em lấy chồng rồi hết ước mơ Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng Ngồi lên để thả cái hồn thơ. Em lấy chồng 3/Anh đứng cách xa hàng thế giới, Lặng nhìn trong mộng miệng em cười. Em cười anh cũng cười theo nữa, Để nhắn hồn em đã tới nơi. Lưu luyến 4/Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa. Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Những giọt lệ 5/ Ta trút linh hồn giữa lúc đây, Gió sầu vô hạn nuối trong cây… Còn em sao chẳng hay gì cả? Xin để tang anh đến vạn ngày. Trút linh hồn 6/ Trời hỡi! nhờ ai cho khỏi đói! Gió trăng có sẵn làm sao ăn? Làm sao giết được người trong mộng Để trả thù duyên kiếp phụ phàng? Lang thang 7/ Hôm nay có một nửa trăng thôi Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi… Ta nhớ mình xa thương đứt ruột Gió làm nên tội buổi chia phôi Một nửa trăng 8/ Một mai kai ở bên khe nước ngọc Với sao sương anh nằm chết như trăng Không tìm thấy nàng tiên mô đến khóc Đến hôn anh và rửa vết thương tâm Duyên kì ngộ 9/ Đêm qua trăng vướng trên cành trúc Cô láng giềng bên chết thiệt rồi, Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới, Chưa hề âu yếm ở đầu môi. Cô gái đồng trinh 10/ Anh nằm ngoài sự thực Em ngồi trong chiêm bao Cách xa nhau biết mấy Nhớ thương quá thì sao? Anh điên
Thơ Điên Hàn Mạc Tử ❤️️ Tuyển Tập Thơ Điên Trọn Bộ ✅Mang Đến Cho Ta Bao Cảm Xúc Đến Rợn Người. Đó Là Máu, Nước Mắt, Là Tiếng Khóc, Cơn Đau… Nguồn Gốc Tập Thơ ĐiênTuyển Tập Thơ Điên Trọn BộTập Thơ Điên Hàn Mạc TửThơ Điên Của Hàn Mạc TửBài Thơ Điên Nguồn Gốc Tập Thơ Điên Nếu Ai Yêu Thích Nhà Thơ Hàn Mạc Tử Chì Chắc Hẳn Đã Từng Nghe Qua Tập Thơ Có Tên Là ” Đau Thương”, hay còn gọi là ” Thơ Điên” nhiều người biết đến Nói đến Hàn Mặc Tử 1912 – 1940, là nói đến nhà thơ lạ nhất của phong trào Thơ Mới 1932 – 1945, người “cai trị Trường thơ Loạn của các nhà thơ Bình Định” 1. Nói đến thơ ông, người ta nhớ đến thơ Cổ điển trong Lệ Thanh thi tập, thơ Lãng mạn trong Gái quê…nhưng, hơn tất cả là nhớ đến Thơ Điên trong Đau thương. Cái tên có phần “giật gân” của Thơ Điên, ngay từ đầu đã có sức mê hoặc giới nghiên cứu. Người ta nghĩ ngay đến việc nhận diện bản chất của Điên và bản chất Thơ Điên. Không ít người đã yên chí với cách nghĩ đơn giản điên chỉ là một trạng thái bệnh lí đồng nghĩa với chứng loạn thần kinh, mà không thấy rằng còn có điên như một trạng thái sáng tạo. Đó là lúc cảm hứng đến như một cơn “sốc”, người làm thơ lâm vào một cơn sáng tạo như “lên đồng”. Ý thức tỉnh táo như mờ đi, lùi lại phía sau, nhường phần lớn quyền điều hành qui trình sáng tạo cho tiềm thức, vô thức. Trước hết, cần khẳng định Thơ Điên không phải là một phát minh mới về thể loại. Nó vẫn thuộc phạm trù Thơ Mới. Nhưng là một dạng thức Thơ Mới đặc biệt. 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Đọc Thêm Thơ Xuân Diệu Hay Nhất Tham khảo Tuyển Tập Thơ Điên Trọn Bộ, những bài thơ hay trong tập thơ được chọn lọc sau đây ❣️ Nhắc đến Hàn Mặc Tử, chúng ta không thể quên nhắc đến tập Thơ Điên nổi tiếng được đông đảo dư luận chú ý đến. Đây là một tập thơ nổi bật cho phong cách thơ của ông. Đọc thơ, ta dễ dàng cảm nhận được một thế giới thơ đầy cảm xúc bí ẩn, thu hút người đọc mạnh mẽ. ❣️ Tập đau thương Thơ Điên của Hàn Mặc Tử gồm ba phần hương thơm, mật đắng và máu cuồng & hồn điên, 2 phần đầu gồm những tứ thơ nhẹ nhàng, lãng mạn, nhưng cho tới phần 3 thì đã chất đầy những nỗi đau và thấm đậm màu sắc tôn giáo, khó hiểu Phần 1 Hương thơmPhần 2 Mật đắngPhần 3 Máu cuồng Và Hồn điênĐà Lạt trăng mờ 1Tối tân hôn1Huyền ảoMùa xuân chín 18Thi sĩ ChàmMơ hoaSáng trăngSay nắngThời gianBắt chướcCao hứngChuỗi cườiĐây thôn Vĩ Dạ 26Ghen1Lưu luyến IITrăng vàng trăng ngọcNhững giọt lệ 1Cuối thuThao thứcHãy nhập hồn emKhói hương tanĐôi ta2Sầu vạn cổMuôn năm sầu thảmDấu tíchGửi anhTrường tương tưHồn là aiBiển hồn taSáng lángNgủ với trăngSay trăng3Rượt trăngTrăng tự tửChơi trên trăngMột miệng trăngRướm máuTrút linh hồnƯớc aoCô liêuNgười ngọc 2Cô gái đồng trinh4Ngoài vũ trụ 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Tham khảo Thơ Xuân Diệu Về Tình Yêu Lãng Mạn Tập Thơ Điên Hàn Mạc Tử Cùng tìm hiểu Tập Thơ Điên Hàn Mạc Tử được mọi người yêu thích Đà Lạt Trăng Mờ Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,Trời mơ trong cảnh thật huyền sao đắm đuối trong sương nhạt,Như đón từ xa một ý thơ. Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,Để nghe dưới đáy nước hồ nghe tơ liễu run trong gió,Và để xem trời giải nghĩa yêu. Hàng thông lấp loáng đứng trong im,Cành lá in như đã lặng thực làm sao phân biệt được?Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. Cả trời say nhuộm một màu trăng,Và cả lòng tôi chẳng nói một tiếng gì nghe động chạm,Dẫu là tiếng vỡ của sao băng! Mùa Xuân Chín Trong làn nắng ửng khói mơ tan,Đôi mái nhà tranh lấm tấm soạt gió trêu tà áo biếc,Trên giàn thiên lý – Bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trờiBao cô thôn nữ hát trên đồi;– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,Hổn hển như lời của nước mây,Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,Nghe ra ý vị và thơ ngây. Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng– “Chị ấy, năm nay còn gánh thócDọc bờ sông trắng nắng chang chang?” Đây Thôn Vĩ Dạ Sao anh không về chơi thôn Vĩ?Nhìn nắng hàng cau nắng mới ai mướt quá xanh như ngọcLá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây,Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng quá nhìn không ra…Ở đây sương khói mờ nhân ảnhAi biết tình ai có đậm đà? 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Tìm hiểu về Xuân Diệu Huy Cận Hay Thơ Điên Của Hàn Mạc Tử Đừng bỏ lỡ tập Thơ Điên Của Hàn Mạc Tử mang nhiều giá trị nhân văn sâu sắc Trăng Vàng Trăng Ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!Ai mua trăng tôi bán trăng choKhông bán đoàn viên, ước hẹn hò…Bao giờ đậu trạng vinh quy đãAnh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn giả đò chơi, anh tưởng rằngTôi nói thiệt, là anh dại quáTrăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơiTôi đang cầu nguyện cho trăng tôiTôi lần cho trăng một tràng chuỗiTrăng mới là Trăng của Rạng NgờiTrăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Ghen Ta ném mình đi theo gió trăngLòng ta tản khắp bốn phương trờiCửu trùng là chốn xa xôi lạChim én làm sao bay đến nơi? Chiếc tàu chở cả một đêm trăngMuôn ánh sao ngời chói thẳng băngMuôn sợi hương trầm bay bối rốiMuôn vàn thần thánh sống cao sang. Giây phút ôi chao! Nguồn cực tôi ghen hết thú vô biênAi cho châu báu cho thinh sắcMiệng lưỡi khô khan, hết cả thèm. 🌻 Ngoài Thơ Điên Hàn Mạc Tử 🌻 Xem thêm Thơ Về Mùa Xuân Của Xuân Diệu Hay Nhất Bài Thơ Điên Tập Thơ Điên của nhà thơ Hàn Mạc Tử nổi tiếng được nhiều người biết đến Những Giọt Lệ Hàn Mạc Tử Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?Bao giờ tôi hết được yêu vì,Bao giờ mặt nhật tan thành máuVà khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại,Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…Người đi, một nửa hồn tôi mất,Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?Sao bông phượng nở trong màu huyết,Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? Cuối Thu Hàn Mạc Tử Lụa trời ai dệt với ai căng,Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,Và ai gánh máu đi trên tuyết,Mảnh áo da cừu ngắm nở nang. Mây vẽ hằng hà sa số lệ,Là nguồn ly biệt giữa cô không tô điểm nên sương khói,Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn. Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,Với buồn phơn phớt, vắng trơ gì mảnh khảnh run cầm cập,Điềm báo thu vàng gầy xác xơ. Thu héo nấc thành những tiếng vì sao lạ mọc phương mô?Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ? Thao Thức Hàn Mạc Tử Lạnh quá ánh trăng không sáng mấyCho nên muôn dặm ở ngoài kiaEm đang mong mỏi, em đang nhớBứt rứt lòng em muốn trở về. Như xa xôi quá biết làm sao?Lấy trí tương tư đo được nào?Em mới vùng vằng em thở dốcTình thương trong dạ cứ xôn xao Thôi em chán quá, em buồn quáAnh của em giờ cười với ai?Nói những gì đâu tức tối dạ!Em hồ nghi mãi, giận không thôi. Lạnh quá ánh trăng không sáng mấyCho nên chăn chiếu vẫn so leNếu hay thương nhớ là thương nhớEm dại gì đâu. Ngủ thiếp đi. 🌻 Xem thêm Thơ Huy Cận Hay Nhất🌻
Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí được mọi người biết đến với những dòng thơ lãng mạn hiện đại, ông là khởi nguồn của dòng “thơ điên”. Thơ Hàn Mặc Tử nổi tiếng là trăng và máu, những dòng thơ của ông mang nét liêu trai, huyền bí thể hiện nỗi đau thân xác lẫn tâm hồn luôn dằn xé con người ông. Áng thơ của ông đầy lãng mạn, nhẹ nhàng và trong trẻo thay những tâm tình ông muốn truyền đạt và gửi gắm đến người thương. Hãy cùng đến với những bài thơ hay nhất của Hàn Mặc Tử trong bài viết dưới đây. Chúng ta cùng theo dõi thơ Hàn Mặc Tử hay còn gọi là thơ điên Hàn Mặc Tử từng được nhiều người yêu mến. 1. Trăng Vàng Trăng Ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! 2. Đây Thôn Vĩ Dạ Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên. Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay… Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xa Áo em trắng quá nhìn không ra… Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà? 3. Mùa Xuân Chín Trong làn nắng ửng khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời Bao cô thôn nữ hát trên đồi; – Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi… Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, Hổn hển như lời của nước mây, Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc, Nghe ra ý vị và thơ ngây… Khách xa gặp lúc mùa xuân chín, Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng – “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?” 4. Những Giọt Lệ Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa… Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? 5. Đà Lạt Trăng Mờ Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu, Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ. Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt, Như đón từ xa một ý thơ. Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, Để nghe dưới đáy nước hồ reo. Để nghe tơ liễu run trong gió, Và để xem trời giải nghĩa yêu. Hàng thông lấp loáng đứng trong im, Cành lá in như đã lặng chìm. Hư thực làm sao phân biệt được? Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. Cả trời say nhuộm một màu trăng, Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. Không một tiếng gì nghe động chạm, Dẫu là tiếng vỡ của sao băng! 6. Tương Tư Gió xuân đi khỏi bao giờ, Tấc xuân với tấm lòng thơ não nùng. Hỏi mình, mình có nhớ nhung, Bao la non nước một vùng nước non. Quen nhau từ thuở đào non, Biết nhau từ thuở trăng tròn, ai ôi! Hương thơm bay mất đi rồi, Mỗi lần hoa nở gây mùi yêu đương. Chiêm bao thấy mặt chán chường, Tỉnh ra hoảng hốt, hỏi nường, nường đâu! Sao trong giai tiết mà sầu, Rưng rưng nước mắt ai hầu lau cho? Mở miệng không ra, những nghẹn ngào, Tương tư sầu ấy cực làm sao! Nghe chim anh võ kêu buồn đáp, Thấy bóng đông quân tới biếng chào. Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng… Ngồi thừ trước án để chiêm bao. Mặc cho hoa rụng bay tơi tả, Lẩm bẩm “Em ơi, khổ thế nào”! 7. Chưa Biết Yêu Em như trái đào tơ Đôi mắt còn ngây thơ Chưa biết say tình ái Đuổi trăng em nô đùa Em là Nàng Ly tao Khúc hát đường thấp cao Chen lẫn trong cành lá Khiến lòng ai dạt dào Em là nước ngọc tuyền Trôi lại chốn Đào Nguyên Để khách cao phẩm giá Rửa tan vết tình duyên Em là bóng trăng thinh Hình ảnh gái đồng trinh Mới có mười năm tuổi Biết chi đến ái tình. 8. Canh Khuya Cảm Tác Bàn cờ thế sự gớm ghê thay! Thua được nào ai biết rõ ngày? Khắc khoải năm canh quyền nhớ nước, Bơ vơ ngàn dặm nhạn theo mây. Thức ròng rã nguyệt san còn lạnh Ngủ mệt mê trời cảnh đã say Gối điệp mơ màng vùng trỗi dậy Vừa toan tính đó có ai hay? 9. Ái Khanh Hỡi Sao bao năm xa cách ngoài mây nước, Lòng anh luôn mơ hoảng với ngày trôi, Lá còn thắm, ngày còn xanh tha thướt, Tình đôi ta sao chửa đượm màu tươi? Ví dù chăng lời ái ân có bảo Tình đôi ta bất diệt đến ngàn thu Sẽ lừng danh đến hoa cây Bồng Đảo. Nhưng yêu thương không nên được nghi ngờ. Rừng thiên vẫn cao ngôi trong yên lặng, Bãi tha ma ghê như bóng đêm lan. Ta cứ tưởng lòng ta không kinh hoảng Bằng khi nghe xảy biến “Hải bình trang” Ái khanh hỡi! Lòng ta run như gió Đêm trăng buồn màu sắc thắm không reo Những khi mơ thấy niềm cô phụ, Tình muôn năm héo hắt đến tim yêu. Nhưng làm sao lòng ta luôn nơm nớp Và bao giờ cũng muốn tránh nhau ra, Tình cao riêng muôn đời không tái hợp Vì lòng ơi! Ngao ngán đến thời xa. 10. Biết Anh Em nhớ lần đầu em biết anh Nhờ vần thơ mới dệt thêu tình Lòng em rung động từ hôm ấy Trong những đêm trăng tưởng bóng hình Còn anh, em đã gặp anh đâu? Chỉ cảm vần thơ có những câu Âu yếm, say sưa, đầy mộng đẹp Xui lòng tơ tưởng suốt đêm thâu Rồi buổi chiều kia em tới thăm Thăm người thi sĩ chốn xa xăm Mà vần thơ mới làm rung động Xa gọi hồn em mau tới gần Kịp nghĩ miệng đời hay mỉa mai Tảng lờ ngừng bước và im hơi Mộng hồn em gửi theo chiều gió Để được gần anh ngỏ ít lời Rồi liền hôm ấy em xa anh Với nỗi nhớ nhung, với hận tình Với cuốn thơ văn anh gửi tặng Với lòng tưởng tượng ảnh hình anh. 11. Những Giọt Lệ Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa… Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? 12. Bẽn Lẽn Trăng nằm sóng soải trên cành liễu Đợi gió đông về để lả lơi Hoa lá ngây tình không muốn động Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi Trong khóm vi vu rào rạt mãi Tiếng lòng ai nói? Sao im đi? Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe Vô tình để gió hôn lên má Bẽn lẽn làm sao lúc nửa đêm Em sợ lang quân em biết được Nghi ngờ tới cái tiết trinh em. 13. Hồn Là Ai? Hồn là ai là ai? tôi không biết Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng Tôi chết giả và no nê vô vạn Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến Thịt da tôi sượng sần và tê điếng Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức Rồi bay lên cho tới một hành tinh Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình Để gào thét một hơi cho rởn ốc Cả thiên đường trần gian và địa ngục Hồn là ai? là ai! tôi không hay Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay Hồn mệt lả mà tôi thì chết giấc. 14. Mơ Hoa Khói trầm lan nhẹ ngấm không gian Giây phút buồn lây đến mộng vàng Xiêm áo hôm nay tề chỉnh quá Dám ôm hồn cúc ở trong sương Hãy tưới lên hoa giọt lệ nồng, Đếm từng cánh một mấy lần thương Hãy chôn những mảnh xuân tàn tạ, Và hãy chôn sâu tận đáy lòng. Bóng người thục nữ ẩn trong mơ Trong lá, trong hoa khói bụi mờ Xin chớ làm thinh mà biểu lộ Những tình ý lạ, những lời thơ. Hãy quỳ nán lại tiếng sao rơi Khua ánh trăng xanh động khí trời Gió thở hay là hoa thở nhỉ ? Ô hay người ngọc biến ra hơi. 15. Ghen Ta ném mình đi theo gió trăng Lòng ta tản khắp bốn phương trời Cửu trùng là chốn xa xôi lạ Chim én làm sao bay đến nơi? Chiếc tàu chở cả một đêm trăng Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng Muôn sợi hương trầm bay bối rối Muôn vàn thần thánh sống cao sang. Giây phút ôi chao! Nguồn cực lạc. Tình tôi ghen hết thú vô biên Ai cho châu báu cho thinh sắc Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm. 16. Thầm Lặng Mai tiên nữ! Đọc hồn ta cho rõ Đau không rên, chết cũng mặc mình thôi. Mối tình si đã lỡ vỡ tan rồi, Ta chỉ biết lặng nhìn thiên hạ khóc. Được diễm phúc yên vui nơi điện ngọc, Tiên nữ đừng sa xuống chốn trần gian. Tìm hồn ta quằn quại giữa lầm than, Để trở lại những ngày đầy huyết lệ! 17. Buồn Thu Ấp úng không ra được nửa lời Tình thu bi thiết lắm thu ơi Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi. Nằm gắng đã không thành mộng được Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi Ngàn trùng sương toả, cây e lạnh Chỉ có thông kia chịu với trời. 18. Chơi Thuyền Gặp Mưa Đêm trăng thong thả thử chèo ra Ơn nước hôm nay tắm gội mà Sào cắm thuyền dồi thân thể khách Buồm trương gió táp mặt mày hoa Cầm lòng sông dễ không sao đặng Đứng mũi ai kia đã mệt chưa! Đất ướt loi ngoi trời mát mẻ Mây mưa khoan khoái trận vừa qua. 19. Đêm Trăng Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng Thử xem thiên hạ ai bằng ta không Thảnh thơi lầu mát ngồi trông Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao Càng lên, càng tỏ, càng cao Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa Hữu tình ta lại gặp ta Đêm nay mới thấy đậm đà khuôn thiên Mà sao ngậm miệng làm duyên Đã nhiều căn dặn nỗi niềm tóc tơ Mà sao trăng khéo hững hờ Vì trăng ta phải ngồi chờ suốt đêm Muốn bay lên tận cung thiềm Kéo vầng trăng xuống kết duyên châu trần. 20. Thơ Ta thích đứng lặng trên bờ ao Lắng nghe trong bụi tiếng thì thào Của hai luồng gió đang vương vấn Mà tiếng lòng ta cũng dạt dào Ta thích ngồi mơ dưới gốc đa Chờ người năm ngoái có đi qua Yêu thương níu lại rồi tình tự Tiếng lá vèo bay ta ngỡ là… Ta thích len vào trong đám lau Núp chờ trăng xuống để quàng nhau Giả đò ân ái như năm ngoái Gió lại ta ngờ nàng tới sau… 21. Vội Vàng Chi Lắm Vội vàng chi lắm nhạn lưng mây? Chầm chậm cho mình giữ mối giây! Về đến thần kinh khoan nghĩ đã, Ghé miền Gia Hội tỏ tình ngay! Suốt năm canh mộng hồn mê mỏi, Chỉ một lòng son muốn giải bày. Này nhạn, ta còn quên chút nữa Trái tim non nớt tặng ai đây? 22. Uống Trăng Ta căm với tiếng reo khô Ta buồn với liễu bên hồ ngẩn ngơ Ngông cuồng đi hái vần thơ Yêu đương, rót nước để chờ trăng lên Bóng Hằng trong chén nằm nghiêng Lả lơi, tắm mát, làm duyên gợi tình Sóng xao mặt nước rung rinh Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu Uống đi cho đỡ khô hầu Uống đi cho bớt cái sầu mênh mang Có ai nuốt ảnh trăng vàng Có ai nuốt cả bóng nàng Tiên Nga Đã thèm cái giấc mơ hoa. 23. Mơ Duyên Non nước tâm tình rộng bốn phương Đòi em làm Nhạc, tôi làm Hương Đêm nay đại yến Lâm Xuân Các Điêu Thuyền đàn khúc Tề Tuyên Vương Xong rồi đôi ta qua Đào Nguyên Em làm rượu ngọt, anh làm men Tiên cô không đợi duyên mời mọc Say thôi gò má đỏ rần lên. Liêu Tây bây giờ đang chiêm bao Bây giờ ly biệt đến phương nao Ước chi ta hoá làm Lê ảnh Để khóc thương nhau đến bạc đầu. 24. Ưng Trăng Tôi ngâm thơ trăng thơ trăng Không ngờ gió mát phăng phăng bay về. Sáng xanh đậu bức tranh đề, Bông thơm hội ý bên lề chờ mong. Tiếng ca nhẹ thỡn chưa vồng, Bởi chưng huyền ảo còn lồng hương lên. Chờ đày khí hậu còn nguyên, Không ai chạm tới mà đền sao đang. Tôi ưng quá! Tôi ưng nàng, Nàng xa xa lắm, ơi nàng Trăng ơi! 25. Ta Nhớ Mình Xa Một Nửa Trăng Hôm nay còn một nửa trăng thôi Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi! Ta nhớ mình xa thương đứt ruột! Gió làm nên tội buổi chia phôi! 26. Say Chết Đêm Nay Trời Hàn Giang đêm nay không sóng, Lòng cô liêu đồng vọng mà chi ? Gió đông đoài gặp tình si Ôi chao quấn quít nói gì nhớ thương Trăng cổ độ hết vương cành trúc Hẹn đoàn viên tình thực chiêm bao Đêm nay lại giống đêm nào Nhấp xong chung rượu buồn vào tận gan Say thôi lại muốn Nàng nâng đỡ Nhưng Nàng xa từ thuở vu quy Nhớ thôi lòng những sầu bi Lệ rơi vào rượu, hàng mi lờ đờ… Ta là khách bơ vơ phàm tục Nhớ cầm trăng cung bậc tiêu tao Không ai trang điểm má đào Cho ta say chết đêm nào đêm nay. 27. Anh Điên Anh nằm ngoài sự thực Em ngồi trong chiêm bao Cách xa nhau biết mấy Nhớ thương quá thì sao ? Anh nuốt phứt hàng chữ Anh cắn vỡ lời thơ Anh cắn, cắn cắn cắn Hơi thở đứt làm tư! 28. Em Điên Em xé toang trong hơi gió Em bóp nát tơ trăng Em túm muôn trời lại Em cắn vỡ hương ngàn… Em cười thì sao rụng Em khóc thì đá bay Em nhớ chàng quá trí Mà chàng vẫn không hay! 29. Hãy Đón Hồn Anh Em xé toang trong hơi gió Em bóp nát tơ trăng Em túm muôn trời lại Em cắn vỡ hương ngàn… Em cười thì sao rụng Em khóc thì đá bay Em nhớ chàng quá trí Mà chàng vẫn không hay! 30. Sáng Trăng Vui thay cảnh sáng trăng Ái tình bắt đầu căng Hoa thơm thì nín lặng Hương thơm thì bay lay Em tôi thì hổn hển Áo xiêm lấm tấm vàng Em tôi đã hiểu chưa Đó là khúc tình ca Nâng theo hơi thở nhẹ Ở trên làn dây tơ Của lòng em rộn rã Khi mới học đòi mơ Đêm nay trăng đúng tuổi Năm nay em dậy thì Làm sao không quyến luyến Hoa gió đã tình si Em tôi còn ngẫm nghĩ Chưa thấy nói năng chi… 31. Sáng Láng Sông Ngân đã im lìm không tiếng sóng, Mà lòng anh rào rạt mãi không thôi! Ở tầng cao khúc Nghê Thường đồng vọng! Nghe gì đâu, em hỡi! Ráng mây trôi. Anh đã thoát hồn anh ngoài xác thịt, Để chập chờn trong ánh sáng mông lung, Để tìm em đưa hai tay ràng rịt Mảnh tỉnh thiêng ngả ngớn giữa không trung. Anh đã gặp hồn em đương chới với, Bến Mê Hà trên giải nước mênh mang. Anh đã đón tình em vay phất phới, Như hương trăng đằm thắm cõi không gian. Chúng ta biến, em ơi, làm thanh khí. Cho tan ra hoà hợp với tim anh Của trời đất, của muôn vàn ý nhị, Và tình ta sáng láng như trăng thanh. 32. Khói Hương Tan Tối hôm nay muôn sao nhấp nhánh Sông Mê Hà đưa đẩy sóng triền miên Thuyền anh buông lửng lờ trong hiu quạnh Tới chưa em, đã tới bến lòng em ? Mộng uyên ương đang khi tim rào rạt Thuyền anh neo đậu trước bến Hàn Giang Nhưng uyên ương khi trăng sao bàng bạc Biến mất rồi, anh thấy khói hương tan. 33. Huyền Ảo Mới lớn lên trăng đã thẹn thò Thơm như tình ái của ni cô Gió say lướt mướt trong màu sáng Hoa với tôi đều cảm động sơ Đang khi màu nhiệm phủ ban đêm Có thứ gì rơi giữa khoảng im Rơi tự thượng tầng không khí xuống Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim. Tôi với hồn hoa vẫn nín thinh Ngấm ngầm trao đổi những ân tình Để thêm ấm áp nguồn tơ tưởng Để bóng trời khuya bớt giật mình. Từ đầu canh một đến canh tư Tôi thấy trăng mơ biến hoá như Hương khói ở đâu ngoài xứ mộng Cứ là mỗi phút mỗi nên thơ Ánh trăng mỏng quá không che nổi Những vẻ xanh xao của mặt hồ Những nét buồn buồn tơ liễu rủ Những lời năn nỉ của hư vô. Không gian dầy đặc toàn trăng cả Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng Mỗi ảnh mỗi hình thêm phiếu diễu Nàng xa xôi quá nói nghe chăng? 34. Tiếng Vang Trên đọt tre già trăng lưỡi liềm Hỡi trăng hãy chặt khóm thuỳ dương Nghiêng mình trước gió chiều lơi lả Và chặt luôn ta đứt nỗi niềm Lòng ta rào rạt như làn sóng Tay ngoắc đám mây dừng lại ngay Mây vốn hơi sương mà đọng lại Mau bay vào cuống họng ta đây Ta đang khao khát tình yêu thương Cất tiếng kêu vang trong im lặng Tiếng ca vào núi, dội quanh vùng 35. Tôi Không Muốn Gặp Tôi hằng muốn thấy người tôi yêu Nhơ nhởn đồi thông lúc xế chiều Để ngực phập phồng cho gió giỡn Đưa tay hứng lấy tình thanh cao. Tôi thích nép mình trong cánh cửa Hé nhìn đáng điệu của người yêu Bước đi ngượng nghịu trên đường cái Mỗi lúc ngang qua trước mặt lều. Có lần trông thấy người tôi yêu Đôi má đỏ bừng, tôi chạy theo Tìm lấy hương thừa trong nếp gió Thờ ơ, làn gió thoảng bay vèo. Có lần trông thấy người tôi yêu Tôi lại giả vờ lên mặt kiêu Như chẳng sá gì cô gái lịch Xa rồi, hối hận, mới nhìn theo. Tôi cũng trông thấy người tôi yêu Ngồi cạnh suối trong cởi yếm đào Len lén đưa tay vốc nước rửa Trong khi cành trúc động và xao. Tôi không muốn gặp người tôi yêu Có lẽ vì tôi mắc cỡ nhiều Sắc đẹp nõn nà hay quyến luyến Làm tôi hoa mắt nói không đều. Xem thêm Những bài thơ hay nhất của Nguyễn Bính Một nhà thơ tài năng nhưng lận đận trong cuộc sống lẫn tình duyên, mang một số phận ngắn ngủi. Hàn Mặc Tử đã cô độc trong suốt khoảng thời gian sống trên trần thế, thơ Hàn Mặc Tử gửi gắm tâm tư tình cảm của mình vào những dòng thơ đầy cảm xúc, ông bầu bạn với trăng, ánh trăng với ông như một tri kỷ. Nếu bạn yêu thích dòng thơ trữ tình, lãng mạn có pha một chút “điên” thì hãy tìm đến những bài thơ Hàn Mặc Tử, bạn sẽ thật sự bị cuốn hút và mê đắm bởi hồn thơ. Bài Liên Quan Điều hướng bài viết
tho han mac tu tho dien